Ở quê tui, mà chắc cả quê người khác cũng rứa, người ta kỵ gọi tên người lớn. Có lẽ cái tục ấy từ thời kỵ húy phong kiến để lại nhưng nó cũng là cái chuyện không sai vì con nít gọi tên người lớn nghe ngang hàng lắm, kỳ cục lắm. Bữa nọ ở Toulouse đi mần, gặp ông Bernard Mazenq bán kem mới nhớ ra nhà mình ở cũng có ông Bernard Mazenq, cái mình nghĩ chắc tên này cũng giống ở quê mình có ông Dương Văn Mười, Nguyễn Văn Hùng đồ rứa chứ chi hè. Chỉ nhiêu rứa thôi mà đêm về nằm trên gác xép nhớ ôi thôi là thiết tha mấy cái tên ở quê.
Gần xóm tui thôi là có toàn những cái tên đặc biệt. Ví dụ kế bên nhà ngoại tui là nhà ông Bảy Phát, tính bên ngoại thì tui cũng kêu ổng là ngoại Bảy. Ông Bảy Phát chồng bà Bốn Trinh có cả một tiểu đội con cái mà lũ con nít bọn tui thuộc hết tên, chắc tại rảnh quá nên đọc sách xong là đọc cả tên hàng xóm như vầy nà: Ngành, Chuyên, Liên, Cáp, Trung, Loan, Thủy, Lệ, Lời. Giữa cậu Hai Ngành với cậu Bốn Chuyên còn một người nữa mất rồi mà bọn tui không biết tên, riêng cậu bốn Chuyên thì bị đọc thành Bốn Chiên, còn dì Cáp thì bị đọc thành dì Cốp. Ông Cậu Lời dù hàng cậu nhưng tuổi bằng chị Lan nhà tui, hai người học cùng lớp. Có đận chị tui quánh lộn với ông cậu Lời mà hình như quánh chưa đã vì ông cậu Lời khoe có võ hay sao á, bả về đầu ngõ cầm cái bi đông sắt quay quay, trỏ miệng vô nhà ông Bảy kêu: “Há, võ Hai Ngành, võ Bảy Phát chi ngon ra đây quánh với tau!” Bả nói rứa hỗn nên bị má kêu về la cho một trận, có điều sau ni nhắc lại, ba má cứ cười hoài cái chuyện võ Hai Ngành, võ Bảy Phát vì hồi xưa, bà chị tui nhỏ mà hung hăng lắm, đụng chi cũng đòi quánh lộn. Cậu Hai Ngành sau ni bị tai nạn chấn thương sọ não nên hay ngồi dựa cửa nói chuyện cà tưng, vui lắm. Cậu nói bây coi có nhà ai ngon như nhà tau không, ông ba tau quất Bảy Phát mà bà má tau vẫn còn Bốn cái Trinh! Continue reading →